Tôi hiểu cho nỗi đau “người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh” của mẹ vợ, nhưng tôi không thể chấp nhận mọi yêu cầu của bà ấy.
10 năm sau cưới, bố vợ qua đời. Bố mẹ tôi cũng qua đời từ sớm, hai vợ chồng đều là con một nên sau đó vợ chồng tôi đã đón mẹ vợ về sống cùng để phụng dưỡng. Cuộc sống cứ thế trôi qua, khá yên bình và ấm cúng. Nhưng nào ngờ ở tuổi 55, cuộc đời giáng cho tôi một đòn nặng nề.
Vợ tôi đột ngột đổ bệnh rồi qua đời. Thật không ngờ cô ấy lại bỏ tôi mà đi sớm như vậy. Nhưng dù sao tôi có công việc nên vẫn dễ nguôi ngoai, còn mẹ vợ hàng ngày quanh ra quẩn vào với bốn bức tường, hình bóng bà dường như càng cô độc hơn. Tôi hiểu cho nỗi đau “người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh” của mẹ vợ, nhưng tôi không thể chấp nhận mọi yêu cầu của bà ấy.
Sau khi vợ tôi qua đời, mẹ vợ thường xuyên đưa ra những đòi hỏi vô lý khiến tôi tức đến đỏ mặt. Mẹ vợ hay càm ràm tôi không biết cách chăm sóc bản thân. Bà thường đánh thức tôi dậy từ 5-6 giờ sáng và rủ đi chợ cùng. Bà nói là nên rèn luyện thói quen ngủ sớm dậy sớm, đi chợ là để đi tập thể dục luôn. Biết là mẹ lo lắng cho tôi, nhưng từng lời nói và việc làm của bà khiến tôi cảm thấy mình như một đứa trẻ không biết làm gì.
Điều khiến tôi khó chịu nhất là bà không bao giờ chán khi nhắc đến người vợ quá cố của tôi. Bà luôn kể vợ tôi từng chăm sóc tổ ấm thế nào, đã chịu đựng tính khí thất thường của tôi ra sao. Mỗi lần nghe bà nhắc đến người vợ quá cố, tôi cảm thấy như có một con dao cứa vào lòng mình, đau đớn tột cùng.
Mẹ vợ hàng ngày quanh ra quẩn vào với bốn bức tường, hình bóng bà dường như càng cô độc hơn. (Ảnh minh họa)
Quá sợ hãi với những lời càm ràm của mẹ vợ, tôi bắt đầu trốn chạy khỏi sự quan tâm, chăm sóc thái quà của bà, khỏi những lời gợi nhắc về người vợ đã mất để tránh đau lòng. Tôi bắt đầu đi chơi cả ngày lẫn đêm thay vì về nhà. Tôi biết làm như vậy sẽ khiến mẹ vợ lo lắng hơn nhưng lời nói và việc làm của bà khiến tôi cảm thấy ngột ngạt vô cùng.
Tuy nhiên, cuộc sống luôn có nhiều điều bất ngờ. Một ngày nọ, tôi gặp một cô bé trên đường, mặt giàn giụa nước mắt vì lạc mất mẹ. Lòng tôi chua xót, bất giác nghĩ đến vợ và nỗi cô đơn của mẹ vợ. Tôi đưa tay ra ôm cô bé và hứa sẽ giúp bé tìm mẹ.
Phải mất hơn 1 tiếng tôi mới tìm được mẹ của cô bé. Nhìn thấy con gái, nước mắt người mẹ trào ra. Nhìn hai mẹ con họ ôm nhau khóc mà tôi cũng cay cay sống mũi. Lúc đó, tôi mới hiểu tâm trạng của mẹ vợ, có lẽ bà chỉ muốn tìm một người để nương tựa, một người có thể cùng bà đi qua tuổi già nhưng lại sợ tôi sẽ biến mất, sẽ bỏ mặc bà.
Tôi ngay lập tức về nhà. Thấy mẹ vợ đang bận rộn dọn dẹp nhà cửa, tôi tiến lại gần, nắm lấy tay bà rồi nói:
– Mẹ ơi, sau này con sẽ dành nhiều thời gian hơn để bên mẹ. Con sẽ chăm sóc mẹ đến cuối đời.
Mẹ nhìn tôi rồi đưa tay lên lau đi lau nước mắt.
Bây giờ, cuộc sống của chúng tôi đã thay đổi. Tôi bắt đầu học cách làm việc nhà, bắt đầu học cách quan tâm đến mẹ vợ và bắt đầu học cách đồng hành cùng bà ấy. Cuộc sống của chúng tôi không còn những tiếng cãi vã, cái nhăn mặt cau mày như trước nữa mà có nhiều tiếng cười hơn. Tôi biết quá trình này không hề dễ dàng, nhưng tất cả chúng tôi đều sẵn sàng thay đổi và bao dung cho nhau.
Cuộc sống là vậy, đầy rẫy những rào cản, nhưng chỉ cần có tình yêu trong tim thì chúng ta mới có đủ sức mạnh để đối mặt với nó. Dù yêu cầu của mẹ vợ có quá đáng nhưng mục đích của bà là tốt. Sự tránh né của tôi khiến mẹ đau đớn, nhưng cuối cùng, chúng tôi đã chọn cách đối mặt với nó.
Giờ đây, khi nhìn bầu trời đêm đầy sao, tôi không còn cảm thấy cô đơn nữa. Vì tôi biết rằng trên thiên đường có một người đang che chở cho tôi và dẫn đường cho tôi về nhà. Tôi cũng biết rằng ở nhà có một người mẹ hiền từ đang đợi tôi về ăn cơm. Và tôi sẽ cố gắng hết sức để đoạn đường cuối đời của mẹ vợ được hạnh phúc.